Chương 1: Chị gái kỳ quái
Tô Nam xoa xoa cái đầu đau nhức ngồi dậy, nhìn quanh những căn phòng quen thuộc xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi hắn có một giấc mộng rất thực, mơ thấy mình bị sao băng màu tím va phải, sau đó trực tiếp biến thành vũng bùn. Hắn sợ hãi lập tức tỉnh lại, may mắn chỉ là mơ thôi.
Sờ điện thoại bên giường kiểm tra thời gian, đúng sáu giờ sáng.
Học sinh của trường trung học tư thục Tây Hoa hàng ngày phải đến trường lúc 6:50, và bắt đầu học lúc 6:55. Điểm tốt duy nhất là học sinh ngoại trú không phải tự học buổi tối, thứ bảy và chủ nhật không phải học bù. Có một số ngày đặc biệt Đồng phục học sinh không phải là đồng phục thể thao rộng rãi cho các lễ kỷ niệm của trường.
Nhà của Tô Nam chỉ cách trường học mười lăm phút, vì vậy giờ vẫn còn sớm.
Hắn mặc quần áo, xuống giường rời khỏi phòng.
Sau khi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, Tô Nam lấy khăn lau mặt, sau đó bước ra khỏi phòng tắm, bắt đầu làm bữa sáng.
Hắn sống một mình, bố mẹ anh bận công việc, không có em gái.
Cha mẹ hiếm khi về nhà do bận việc nên ngoại trừ bữa trưa ở trường, Tô Nam cần phải tự làm bữa sáng và bữa tối.
Vào lúc này chuông cửa vang lên, Tô Nam đang ngồi tắt lửa nấu mì thì dừng lại mà bước tới mở cửa với sự nghi ngờ, hầu hết hàng xóm xung quanh đều không quen biết, sáng sớm như thế này thì ai sẽ tìm hắn chứ?
Đập vào mi mắt hắn là một cô gái cao gầy với gương mặt tinh tế, mặc một chiếc váy xếp li dài đến đầu gối, và bên dưới là một bắp chân trắng nõn. Một mái tóc đen mềm mại buông thõng sau đầu, mang theo nụ cười dịu dàng như gió xuân, giống như chị gái nhà bên.
Tô Nam ngơ ngân, sau đó mỉm cười chào cô gái: "Chị Vi Linh, chào buổi sáng."
Cô gái tên là Chiêm Vi Linh, là chị gái học trên hắn 1 lớp, hiện sống cạnh hắn, vì cả hai đều sống một mình nên họ thường xuyên qua lại và có mối quan hệ tốt.
Đối với người chị gái này, Su Nan vô cùng ngưỡng mộ.
Bố mẹ của chị Vi Linh qua đời khi còn chị học cấp 2, bà con không quan tâm đến cô. Chị là một cô gái là một người rất cứng đầu, không nói chuyện với người thân về học phí và sinh hoạt,mà bản thân làm việc. Chị có thành tích học tập xuất sắc, nhận được học bổng. Chị hiện là học sinh lớp 12, sắp phải thi tuyển sinh đại học.
Hắn nghe chị Vi Linh nói rằng chị ấy đã chuẩn bị học phí cho trường đại học, đợi cho đại học thời gian trống không nhiều rồi, chị ấy có thể vừa làm vừa học sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đang đến gần kỳ thi tuyển sinh đại học, nên chị Vi Linh rất chăm chỉ học tập, thường vào thời điểm này cô nên trực tiêp đi đến trường rồi, không biết tại sao bây giờ cô lại sang tìm đến hắn.
"Tiểu Nam, tôi vào được không?"
Chiêm Vi Linh đầu tiên cười với hắn, sau đó nhíu mày, lộ ra một chút thống khổ.
Tô Nam nhận ra đầu gối trái có chút trầy xước, vô thức đưa tay đỡ lấy, Chiêm Vi Linh dựa vào người anh, thân thể mềm mại cùng hương thơm quyến rũ khiến người ta bất giác sảng khoái.
Tô Nam khẽ giật mình, tưởng rằng chị Vi Linh bị thương nặng nên không thể đứng vững nên hỏi: "Chị Vi Linh, tại sao chị lại bị thương?"
Chiêm Vi Linh nhíu lại lông mày, nói: "Vừa rồi chị vô tình ngã cầu thang. Mà trong nhà chị lại không có thuốc khử trùng, nên sang đây mượn của em. Em dì chị đi vào nha."
“Há.” Tô Nam tỉnh lại trong mơ, đè xuống sự xáo động, dìu Chiêm Vi Linh đi vào trong.
"Em lấy thuốc khử trùng."
Tô Nam nói với Chiêm Vi Linh sau khi đỡ cô ngồi xuống sô pha, rồi sau đó đứng dậy đi lấy thuốc khử trùng..
Mà Chiêm Vi Linh thì cứ nhìn chằm chằm hắn bóng lưng của hắn cho đến khi biến mất, tiếp đó yết hầu nhấp nhô xuống, con mắt nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ngay sau đó Tô Nam cầm lấy nước khử trùng đi trở về, Chiêm Vi Linh vội vàng thu hồi ánh mắt và ngồi nghiêm chỉnh lại.
Nhìn thấy Chiêm Vi Linh sắc mặt đỏ bừng khác thường, Tô Nam hơi kinh ngạc: "Chị Vi Linh, chị thấy nóng à? Có cần em bật điều hòa không?"
"Ừm ..." Chiêm Vi Linh cúi thấp đầu, mơ hồ trả lời, rồi vội vàng nói: "Tiểu Nam, xin giúp chị khử trùng, chị cần xem thông tin về việc làm bán thời gian."
Nói xong cô dựa lưng vào sô pha, nâng cao hai chân để Tô Nam dễ dàng xử lý đầu gối, sau đó lấy điện thoại ra nhìn chăm chú.
“Chị Vi Linh thật là chăm chỉ.” Tô Nam thở dài thán phục, cầm điều khiển bật điều hòa lên, sau đó ngồi xổm trước mặt Chiêm Vi Linh, dùng tăm bông nhúng nước khử trùng lau vết thương.
Vừa nhìn vết thương Tô Nam đã có chút kinh ngạc, vừa rồi thấy Chiêm Vi Linh không đi lại được, còn tưởng vết thương của cô rất nghiêm trọng, nhưng chỉ là xước nhẹ ngoài da.
Ngẩng đầu nhìn Chiêm Vi Linh đang nhìn điện thoại. Tô Nam nghĩ cho llaf mình nghĩ quá nhiều, rồi nên tập trung sát trùng.
Nhưng hắn không để ý rằng lỗ tai của Chiêm Vi Linh đỏ bất thường.
Sau khi khử trùng, Tô Nam mời Chiêm Vi Linh đi ăn sáng, cô do dự rồi đồng ý.
Bữa sáng là mì với trứng, thịt thái sợi và một ít hành lá thái nhỏ, trông rất khả quan.
Chiêm Vi Linh cười cười, vươn tay sờ sờ đầu của hắn: "Tiểu Nam ở nhà tài giỏi như thế này, sau này nhất định người chồng tốt, không biết là ai có phút nè."
Ngay lập tức cô nhận ra có điều gì đó không ổn, và lập tức thu tay lại.
Tô Nam không thấy có gì không ổn, nhưng cảm thấy câu này được thốt ra từ một cô gái cùng tuổi có chút quái quái. Nhưng Tô Nam chỉ nghĩ là cô ấy nói đùa,nên cũng đáp lại đơn giải rồi hai người ăn mì.
Không biết có phải là ảo giác hay không, khi đang ăn mì, Tô Nam luôn cảm thấy chị Vi Linh đang nhìn chằm chằm vào miệng mình, nghi ngờ nhìn lên, chỉ thấy cô ấy cũng đang cúi đầu ăn mì. Có vẻ chỉ là ảo giác.
Ăn mì xong, Tô Nam đang định đem bát đi rửa, Chiêm Vi Linh duỗi tay ngăn cản hắn, trêu ghẹo nói: "Để chị cho, em trở về phòng giữa xem xem có quên gì không kẻo lại bị giáo viên phạt. "
Tô Nam trí nhớ không tốt, khuyết điểm này mấy lần dở khóc dở cười, thấy không thể thu dọn bát đĩa nên chạy về phòng mình.
Chiêm Vi Linh mỉm cười nhìn theo bóng lưng của hắn, sau đó bưng chén đĩa vào bếp.
Trong phòng bếp, Chiêm Vi Linh đặt hai bộ bát đũa xuống, cô do dự, cầm lấy đôi đũa Tô Nam vừa dùng, đưa vào miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy, khuôn mặt hiện lên một vệt đỏ bừng.
Một lúc sau, cô ấy đặt đũa xuống và tỏ vẻ không hài lòng, như thể chiếc đũa không thể làm hài lòng cô.
"Còn có cái gì nhỉ, nhất định phải có cái khác, vừa tránh cho cậu ấy phát hiện, lại có thể thoả mãn bản thân……"
Dùng thân thể như muốn nhũn ra rửa bát đũa, Chiêm Vi Linh từ phòng bếp đi ra, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, vô cùng khó chịu. Cô vô tình nhìn thấy ngoài ban công có quần áo chưa được phơi, cô ngớ rồi ngớ. Trong lòng cô có một thanh âm ma quỷ vang lên.
Cô nhìn vào phòng của Tô Nam với ánh mắt phức tạp, nhận ra thời gian không còn nhiều, Chiêm Vi Linh vịn tường đi vào vào trong phòng tắm, rồi đóng cửa lại, nhưng vì vội vàng nên cô quên khóa cửa lại.
Đến mở máy giặt, may là quần áo bên trong đều chưa được giặc.
Ánh mắt Chiêm Vi Linh hiện sự vui vẻ, không thể chờ đợi được mà duỗi tay cầm lấy quần áo, lại ma xui quỷ khiến mà cầm đi lên…… quần lót?
“Không được, cái này thực không được……”
Chiêm Vi Linh vội vàng lắc đầu định ném đi, lúc này giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ đau khổ, lập tức không quan tâm đến cái gì nữa, nâng những thứ trong tay lên, càng ngày càng gần chính mình. . Hít sâu.
"Hô..."
Cả người cảm thấy thoải mái.
……
"Chị Vi Linh?"
Tô Nam bước ra khỏi phòng khách, phát hiện Chiêm Vi Linh đã không thấy đâu, hắn hét lên một tiếng cũng không nghe thấy tiếng trả lời nên tưởng cô đã rời đi.
Hắn nhìn thời gian, hóa ra đã hơn 6:30, chẳng trách Chiêm Vi Linh sẽ về trước, lúc này cô ấy thường đã ngồi trong lớp để học bài rồi.
Nhà của Tô Nam cách trường học ít nhất mười phút đi bộ, nếu giờ không đi thì sẽ bị trễ giờ học. Nhưng trước đó, hắn phải vào phòng tắm giặt quần áo cũ để khi về có thể hong khô.
Vặn tay nắm cửa phòng tắm như mọi khi, Tô Nam đang định bước vào, đột nhiên giật mình, nhìn thấy Chiêm Vi Linh đang đứng trước máy giặt, không biết cô đang lật cái gì, vì cô đưa lưng vào phía trước hắn.
Thì ra cô ấy còn chưa rời đi.
"Chị Vi..."
Tô Nam có chút kinh ngạc, đang định chào hỏi, nhưng lại vô tình liếc mắt nhìn kính, sau đó hai mắt đột nhiên mở to, không thể tin được.
Trong gương, thứ mà Chiêm Vi Linh đang cầm trên tay chính là đồ lót của anh ấy.
Hơn nữa, cô ấy đang ngửi nó!!!
Tô Nam cảm thấy tam quan* của mình tan vỡ ngay lập tức, không thể tin vào mắt mình, tuy nhiên, sự thật được bày ra trươc mặt như thế này, hắnkhông thể không tin.
*Tam quan gồm: Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. Thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.
Tại sao?
Trước khi Tô Nam có thời gian suy nghĩ kỹ càng, Chiêm Vi Linh nghe thấy tiếng mở cửa đã trở nên cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu lại.
Tô Nam não bỗng hoạt động,, mở miệng nói:
"Ồ, chị Vi Linh, chị vẫn còn ở đây ư, em còn tưởng rằng chị đã đi rồi."
Âm thanh nghe không có gì bất thường.
Tóm lại, phải giải quyết tình huống xấu hổ này.
Chiêm Vi Linh thở phào nhẹ nhõm và nhận ra rằng quay lưng lại với Tô Nam, nên hắn nhìn thấy phía trước của cô.
Lặng lẽ trút xuống đồ vật trong tay, sau đó tắt máy giặt và nhấn nút khởi động.
Sau khi nghe thấy tiếng động bên trong máy giặt, Chiêm Vi Linh tức giận quay đầu lại, nói với Tô Nam: "Không phải em nói đã giặc quần áo vào tối qua rồi sao? Cũng may là có chị tới xem xét, nếu không em đã quên rồi."
"Ừ, quên mất, haha ..." Tô Nam ngượng ngùng cười.
Chiêm Vi Linh lấy điện thoại ra liếc mắt, sắc mặt hơi thay đổi: "Tiểu Nam, chị phải đi trước, em cũng đừng đến muộn."
Nói xong, cô vội vàng rời khỏi phòng tắm từ bên cạnh Tô Nam, lúc này cô vẫn như còn bộ dáng không thể đi được.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, nụ cười mà Tô Nam duy trì trên mặt giống băng tuyết tan rã, hắn hoang mang lẩm bẩm một mình: "Vừa rồi, nhất định là mình đã nhìn nhầm, đúng không?"
Tô Nam không biết rằng sau khi Chiêm Vi Linh rời khỏi nhà, cô không đến trường mà trở về nhà và gọi điện cho giáo viên xin nghỉ phép.
Sau đó, với khuôn mặt đỏ bừng, cô ngã xuống giường, lăn lộn ôm chăn bông, nhưng một niềm vui kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của cô.
"Vừa rồi ... cậu ấy vẫn nhìn thấy, thật đáng xấu hổ, nhưng sao lại thoải mái như vậy? Mình đúng là biến thái."
Trong căn phòng đầy mùi hương dịu, vang lên lời thì thầm lo lắng của thiếu nữ.
- Danh sách chương (1) Link
- Chương 1: Chị gái kỳ quái [ Đang đọc ]