Dorew
Đăng nhập
Tên tài khoản:
Mật khẩu:
Đăng Nhập
MENU
Đăng ký
Quên mật khẩu
Điều khoản sử dụng
Thùng rác
Tìm kiếm
[Dịch truyện] Đêm dài sắp sáng
170/601 lượt xem
17.09.2022 - 15:19
Dai
•
Bài đăng: 295
LV: 127
CHƯƠNG 1: NGOÀI Ý MUỐN XÂM NHẬP
Hmm nếu như bị phát hiện, thì cuộc đời của mình có thể tuyên bố kết thúc rồi nhỉ?
Đột nhập vào nhà dân có thể không phải là tội nặng, nhưng đi kèm với đó là những lời chỉ trích của hàng xóm, sự bàn tán của bạn bè thầy cô trong trường, sự thất vọng từ cha mẹ và người thân. Dựa vào khía cạnh các mối quan hệ xã giao thì cũng xem như chết. Huống chi chắc chắn còn có xử phạt thôi học.
Cảnh sát sẽ bắt mình như thế nào đây? Còng tay? Dùng quần áo che còng tay như trên TV, một trái một phải đưa mình đi? Bà lão và cháu trai của bà ở tầng ba nhất định sẽ ghé vào cửa sổ xem.
Nhưng dù cho biết hậu quả nghiêm trọng của việc này, dẫu trong đầu rõ ràng hiện lên cảnh chết nhục của bản thân, thì chân của Thu Thịnh vẫn ở nguyên tại chỗ, nó muốn lưu lại, Thu Thịnh cũng muốn đồng ý với quyết định của nó.
Thu Thịnh nhanh chóng nhìn lại cuộc đời mình, quá khứ không có gì quá luyến tiếc, tương lai cũng không có phần gì đặc biệt chờ mong. Nếu đã như thế, thì ở lại nha. Cái cảm giác chưa từng có này, đáng giá để đánh bạc cuộc đời không có chút ý nghĩa nào của hắn.
Hắn thở dài một hơi, lựa chọn đã được xác định, kế tiếp chính là xuôi theo quyết định này mà cố gắng. Bị phát hiện coi như toi, vì ghi nhớ hậu quả của việc bị phát hiện, mà cố gắng để tránh bản thân không bị phát hiện.
Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi trên nền gạch lạnh lẽo, so với đứng, thì việc ngồi ổn định hơn, khó phát ra tiếng động.
Nếu xui rủi không cẩn thận phát ra âm thanh thì có cửa vào ở kế bên, chỉ cần hai giây là đủ để mở cửa bỏ chạy. Chỉ cần lúc chạy không bị người khác nhìn thấy thì sẽ không thể bắt được bản thân.
Đã ổn định kế hoạch, Thu Thịnh nhìn về hướng phòng khách, có một thiếu nữ tóc ngắn đang nằm ở trên sofa. Cô chính là nguyên nhân Thu Thịnh đánh bạc cả cuộc đời mình cũng muốn ở lại.
Thiếu nữ rất xinh đẹp, nhưng nếu chỉ là xinh đẹp thì còn chưa đủ để Thu Thịnh ra mức cược này.
Thứ thật sự hấp dẫn Thu Thịnh là phần thể nghiệm siêu thoát hiện thực từ thiếu nữ mang đến.
Cô gái dùng tay phải chống ghế sofa ngồi dậy. Dường như cô ấy nghe chán ‘Me to You, You to Me’ trên TV, cô đưa tay sờ soạng bên đùi rồi cầm lấy remote TV.
Cô gái không cúi đầu, cô dùng ngón tay trượt trên bề mặt của remote để nhận dạng nút bấm, ấn + kênh, mỗi lần nhấn một phát thì cô dừng lại nghe âm thanh một lát.
Sau hai phút, cô tìm thấy chương trình mà mình mong muốn, đó là kênh phim phóng sự tự nhiên.
Người dẫn chương trình giới thiệu thảo nguyên Châu Phi, từ thời tiết đến cây cối rồi đến động thực vật. Phim phóng sự này hoàn toàn này phù hợp với thời tiết vào ngày hạ.
Thiếu nữ rủ hai chân xuống, mũi chân ở trên đất vẽ vòng tròn, cô đang tìm dép của mình.
Hai chiếc dép dép, một chiếc ở trong vòng cô vẽ vòng, còn một chiếc thì tránh dưới ghế sofa. Thiếu nữ thật lâu không tìm được chiếc dưới ghế sofa kia, cứ thế mà tức giận đá chiếc dép đã tìm được xuống dưới bàn trà.
Cô đi chân trần, lạch cà lạch cạch bước về phía Thu Thịnh.
Thu Thịnh không cục cựa, thiếu nữ cứ thế đi qua trước mặt hắn mà bước vào phòng bếp.
Trước bàn bếp, tay trái cô sờ đến ly thủy tinh, tay phải sờ đến ấm đun nước. Cô bưng ly lên, mép ly dán sát vào miệng bình, tay phải chậm rãi nhấc lên, nước trong ấm đun nước đổ vào ly thuỷ tinh.
Cô bỏ ấm đun nước xuống, lại bước nhanh qua trước mặt Thu Thịnh rồi nằm trở lại sofa trong phòng khách.
Toàn bộ hành trình cô không nhìn Thu Thịnh một cái.
Bởi vì cô ấy không thể nhìn thấy.
Đôi mắt của cô thiếu nữ so với đại đa số người còn muốn có thần, nhưng đôi con ngươi kia không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Việc này Thu Thịnh vừa mới thể nghiệm, dẫu hắn đứng ở trước mặt thiếu nữ, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở thiếu nữ, nhưng thiếu nữ không có phát hiện ra hắn.
Đã nửa tiếng từ Thu Thịnh ma xui quỷ khiến tiến vào góc nhỏ của thiếu nữ, trong nửa tiếng này, thiếu nữ không hề nhận ra sự tồn tại của Thu Thịnh.Cô nằm trên sofa lăn qua lộn lại, cô lon ton bước trước mặt Thu Thịnh, mà không có bất kỳ phòng bị gì cả.
Điều này làm cho Thu Thịnh sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ —— hình như hắn đã trở thành người trong suốt.
Đây là trong cuộc sống hàng ngày của hắn một cảm giác không thể nhận thức, là cảm nhận của siêu thoát hiện thực.
Cho nên hắn không có lựa chọn rời đi, mà là ở lại.
Hắn xem thiếu nữ.
Tóc thiếu nữ đen nhánh yên ả, buông xuống hai vai, hình thể của cô nhỏ xinh, tựa hồ là theo thói quen cuộn mình, chen chúc ở góc sô pha, giống như một con ấu thú sợ hãi.
Đây là nhà của thiếu nữ, cô ấy đang sợ cái gì?
Là tiếng gầm sư tử trên TV ư? Hay là trước mắt đen kịt?
Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào TV, là thói quen sót lại trước khi mất thị giác?
Thu Thịnh nghĩ đến bài viết trên mạng từng xem, nghe nói người khiếm thị nhìn thế giới cũng không phải đen kịt, đen kịt cũng là một loại thị giác, người khiếm thị không có cảm thụ thị giác, trước mắt của họ là một mảnh hư vô.
Tất nhiên, người khiếm thị ở đây là nói người khiếm thị hoàn toàn, nếu như chỉ là khiếm thị bình thường, thì trước mắt sẽ là một mảnh sương mù. Nếu là người có thể cảm giác được ánh sáng, ánh sáng kia là sau khi suy yếu trên phạm vi lớn.
Tình huống của thiếu nữ là gì? Cô ấy không thể nhìn thấy nó chút gì, hay là vẫn là có thể nhìn thấy ánh sáng?
Thu Thịnh thật sự muốn xác nhận điều này, dù sao chuyện này liên quan đến sự an toàn của hắn, nhưng hiện tại không nghĩ ra cách để kiểm tra.
Chỉ cần không đi ra ban công bên kia, chú ý không che khuất vật phát sáng trước mặt thiếu nữ là được rồi.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ồn ào của trẻ con, một trận gió thổi vào cửa sổ, xua tan một ít khô nóng.
Bây giờ là 5:45 chiều ngày 1 tháng 6, kể từ khi phòng giáo dục địa phương hoãn giờ tan học tiểu học, quy định rằng bài tập về nhà phải được hoàn thành ở trường, dẫn đến buổi tối trong khu dân cư ồn ào nhiều hơn. Bọn họ nói lớn về ngày quốc tế thiếu nhi ngày hôm nay, rồi lại chuyện trò về những việc xảy ra trong tuần.
Thiếu nữ chỉnh thấp âm lượng của TV, cô nằm trên ghế sofa, cong đầu gối, dường như đang nghe tiếng nói dưới lầu.
Tay phải của cô gối dưới đầu, tay trái để trước ngực, tóc rải rác trên gò má của cô, xem không rõ biểu cảm.
Thu Thịnh nhìn hướng cửa sổ rộng mở, hắn chỉ cảm thấy thanh âm học sinh tiểu học ồn ào, nhưng đối với thiếu nữ mà nói, sức sống ẩn chứa trong những thanh âm này khiến cô hoài niệm.
-Đi thôi!
Một trận chuông xe đinh đinh vang lên ở dưới lầu, học sinh tiểu học đạp xe, rời khỏi nơi này.
Thu Thịnh đứng lên, chậm rãi từ trước cửa đi đến phòng khách, hắn ngồi xuống bên cạnh TV, nơi này có thể quan sát thiếu nữ rõ rành.
Thiếu nữ vẫn không nhúc nhích, trên mặt không có biểu cảm, nếu như không phải đôi mắt của cô vẫn nháy, thì Thu Thịnh sẽ cho rằng đây là một con một búp bê tinh xảo.
Năm phút sau, cô gái chạm vào remote mở lớn âm lượng của TV.
Trong giọng nói lớn tiếng của người dẫn chường Thu Thịnh rơi vào hồi tưởng, hắn là làm như thế nào bước vào nhà thiếu nữ để rồi rơi vào hoàn cảnh hiện tại?
Cùng chủ đề
CHƯƠNG 2: CHÌA KHOÁ GẤU NHỎ